Vui buồn – nắng mưa chuyện đi dạy yoga

Sài Gòn chợt nắng chợt mưa, thay đổi chóng vánh như một cô gái dậy thì mới lớn. Nhưng dù cho thời tiết có thay đổi thế nào, dù cho đường xá có xa xôi lầy lội đến đâu, dù cho lớp có đông đúc hay vắng lặng thì người giáo viên dạy yoga vẫn đúng hẹn, đúng giờ, đúng việc như một cỗ máy được lập trình sẵn.

Điều này không có nghĩa “chúng tôi” không có cảm xúc, không vui buồn, không hoan hỉ hay chạnh lòng những vướng bận đời thường. Nghe chức danh “giáo viên dạy yoga” có vẻ sang chảnh, có vẻ thanh thơi, ngồi chơi xơi nước, công việc vừa nhàn lại vừa đẹp dáng lại tốt cho sức khoẻ. Bao nhiêu cái tốt cái hay gán cho vỏ bọc của cái nghề cái nghiệp của kiếp “cầm thảm”.

Nhưng bạn ơi, có gì trên đời chỉ toàn màu hồng đâu, ở đời có ai trải sẵn thảm đỏ để mình được vinh danh. Các bạn có biết có những lúc “chúng tôi” phải cắm mặt chạy cả chục cây số để có mặt sớm trước giờ dạy, có những lúc ốm đau nhức mỏi trong người nhưng vẫn cố gắng tươi mới truyền tải năng lượng tích cực cho học viên, có những lúc ngồi chờ đứng ngóng cả tiếng đồng hồ để đợi bóng dáng ai đó bước vào lớp học, có những lúc chỉ kịp ăn vài miếng bánh hay uống một ít nước giữa các ca dạy, có những lúc dù “chạy show” vật vã cả ngày ròng nhưng vẫn gồng mình chăm chỉ tự tập luyện…Còn nhiều lắm những vui buồn, những hỉ nộ ái ố của người hướng dẫn yoga.

Ai ai cũng là con người, cũng có cảm xúc, cũng sân si, cũng ghen tị, cũng buồn vui đời thường. Có chăng người tu tập yoga biết tự trấn an bản thân tốt hơn, biết kiềm chế cái tôi vĩ đại trong lòng nhiều hơn, biết lắng nghe, biết chấp nhận những gì hiện hữu qua phút giây thiền định mỗi ngày.

Cái cảm giác hứng khởi ngồi soạn bài thật “có tâm”, thật chi tiết với mong muốn đem đến cho học viên một buổi tập yoga trọn vẹn vào sáng mai. Rồi khi mặt trời chưa kịp thức giấc, người giáo viên đã lọ mọ chuẩn bị mọi thứ tươm tất từ thảm tập, khăn sạch, cả năng lượng tích cực chào đón mọi người. Để rồi, một vài tin nhắn báo bận, một hay hai gương mặt le lói ghé thăm lớp…khiến tâm trạng kẻ đứng lớp bị chùn xuống, năng lượng ngời ngời đâu đó vơi bớt dần. Những lúc như thế Purna luôn tự nhắc lòng. Hãy mặc kệ tất cả mọi thứ! Cứ “cháy” hết lòng trên thảm cùng học viên đi nào.

Rồi đến khi trông thấy học viên vượt lên chính mình, khi thấy ai đó chìm vào không gian thiền định, khi thấy các bạn an trú trong chính tâm trí yoga, mình lại hồ hởi trở lại, lại trào dâng nguồn năng lượng mới. Cảm xúc của một người hướng dẫn viên yoga thế đấy, lúc lên lúc xuống, rất đời thường và bình dị.

Mình có một niềm tin sắt đá rằng:”Cho đi là nhận lại. Cứ cố gắng hết sức, làm hết lòng, hướng dẫn tận tâm thì điều đẹp – duyên lành cũng sẽ đến mà thôi”.

Đôi lời trải lòng cùng các bạn nhân ngày hè mưa âm ỉ tràn về để mọi người hiểu thêm về cuộc đời của những con người kiếp “cầm thảm” cũng đầy vướng bận, lo toan, vui buồn đời thường giản dị.

Bởi yoga không chỉ là nghề mà là cả cuộc sống của mình bạn ạ. 😉

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *