Kí sự 5150 Triathlon Phu Quoc 2022 – [Phần 3] Vượt qua giới hạn bản thân và về đích thành công!

Cả nhà thương mến,

Sau khi lên bờ thành công và hoàn thành tốt đẹp phần thi bơi mình sợ nhất, Purna lúc này đã khá tự tin, lên hẳn tinh thần đón chờ hai phần thi còn lại: đạp và chạy. Nhưng đây cũng chính là lúc mình đối mặt với việc vượt qua giới hạn của bản thân và cố gắng về đích.

Dần yêu thích việc đạp xe

Trước khi dắt xe ra đường đua, mình đã ăn một gói Maurten GEL cùng nước lọc để tiếp thêm năng lượng cho 40km đường đạp phía trước. Trái ngược hoàn toàn với lúc tập luyện, té lên té xuống trầy đầu gối, nay mình phóng xe đi một cách tự tin và can đảm. Thiết nghĩ do đã chiến thắng bản thân, vượt qua nỗi sợ hãi lớn nhất bơi biển, Purna nhẩm thầm trong lòng: “Cái gì không giết được chúng ta sẽ làm chúng ta mạnh mẽ hơn”.

Mình điều khiển xe mượt mà: đạp chậm ở những đoạn cua hẹp, xuống tay nghỉ lướt đi trong gió ở những đoạn đường bằng, cầm tay côn trở lại khi cần leo dốc lên cầu. Lúc mình khởi hành đạp là trời bắt đầu chuyển mưa. Mặc kệ mưa rơi, dân chơi không sợ, thậm chí còn thích chí vì thời tiết mát mẻ, đạp đỡ mất sức hơn. Tai mình nghe rõ tiếng gió, mặt cảm nhận sự mát lạnh của những hạt mưa. Khoảnh khắc đó khiến mình cảm thấy thật hạnh phúc. Đúng rồi! Mình đang được làm việc mình yêu thích, hiểu rõ mình đang ở đây lúc này là vì sao.

Không khí đường đua tăng nhiệt khi mình nhìn thấy biết bao vận động viên tập trung toàn bộ tâm trí sức lực thi đua leo dốc, tăng tốc, cạnh trạnh sức bền của nhau. Bên cạnh đó, cũng không ít “những mảnh đời bất hạnh” ngồi lề đường đợi đoàn cứu hộ vì bể bánh xe. Mỗi lần vậy là mình lấy tay vuốt nhẹ “ngựa chiến” và nhủ thầm: “Em hãy cùng chị về đích an toàn nhé”.

Vượt qua giới hạn bản thân

Tầm sau 30km là mình bắt đầu có hiện tượng đau bẹn và mông không tưởng. Tư thế ngồi lúc nào cũng đổ dồn về trước, mắt lúc nào cũng hướng nhìn đường, khiến mình vừa đau mông vừa mỏi cổ. Chân lúc này cũng thấm mệt, có hiện tượng mỏi đùi trước lắm rồi. Mỗi khi mệt là mình cúi người và uống nước lọc trong bình chuyên gắn ngay đầu xe. Mình cố gắng đạp nhanh hết mức có thể và hoàn thành phần đạp 40km trong 1 tiếng 40 phút. Thầm nhủ lòng, phải chăm chỉ tập đạp nhiều hơn nữa để chân khoẻ và bền sức hơn.

Bức phá với phần chạy

Theo anh bạn thân chỉ dẫn, nếu bơi và đạp tuy chậm mà chạy nhanh thì vẫn rút ngắn được rất nhiều thời gian về đích. Mình thiết nghĩ sau khi bơi biển 1.500m, đạp xe thêm 40km, giờ chạy ngay 10km lúc chân nát rồi, chắc mình chỉ duy trì được pace 7 mà thôi. Nhưng đời đâu biết được chữ ngờ phải không nào.

Nuốt lẹ gói gel năng lượng cuối cùng, mình đẩy xe đạp vào nơi tập kết, tháo nón bảo hiểm, đeo nón chạy bộ 2Xu, đeo BIB chạy vào người. Thời gian chuyển tiếp càng ngắn càng tốt. Thế là mình chạy ào ra đường đua. 5km đầu tiên mình duy trì được pace 5’20” oh woww. Cảm giác hưng phấn cực độ khi được thực hiện phần thi mình yêu nhất: chạy.

Đường chạy là một vòng tròn khép kính từ khu villa ra tận bờ biển, lặp lại 2 vòng. Tầm 3km cuối cùng là mình bắt đầu thấm mệt, chân không còn cảm giác nhưng quyết tâm không dừng lại dù chỉ 1s. Điểm thú vị nhất trong lúc mình đang chạy hết hơi là trông thấy một anh vận động viên trong trạng thái “sắp chết” và đang đi bộ, gọi to và dí theo mình:” Em ơi, sao em chạy nhanh thế! Em kéo anh theo với”. Mình bận lấy hơi hít thở đều nên không nói năng một lời nào. Vậy mà hai người cùng nhau dí qua dí lại cả đoạn đường đua còn lại.

Anh vừa chạy vừa cổ vũ: “Hay quá em! Cố lên em!” khiến mình vừa mệt vừa buồn cười. Đến trạm tiếp nước, anh còn hỏi ý kiến mình có cần uống nước không, thấy mình lắc đầu còn chủ động lấy ly nước xối nước lên người mình, giải bớt nhiệt haha. Anh xem mình là pacer, mình xem anh là bạn đồng hành. Hai người dìu dắt nhau cùng về đích.

Từ xa, mình đã nghe rõ tiếng hai đứa nhỏ la lớn: “Mẹ ơi, cố lên!”. Hăng máu, mình tăng tốc và cán vạch về đích! Mình kết thúc phần thi chạy cuối cùng 10km trong 57’31” với pace 5:40. Cảm xúc vỡ oà, niềm vui muốn nổ tung trong lòng ngực. Tôi đã chính thức trở thành vận động viên ba môn phối hợp rồi! Purna đã làm được rồiiiii!

Thành tích đầu tiên cho chặng đường trở thành IronMan của mình
Vất vả lắm mới được chạm tay vào huy chương.
Cảm ơn cả gia đình đã ủng hộ mình
Cảm ơn coach bơi đã hành hạ mình trong suốt 16 tuần
Ba mẹ con ùa xuống biển ăn mừng

Anh, hai con, gia đình và cả HLV bơi của mình đang cười toe toét vẫy gọi mình ở đích đến. Mình vui lắm, muốn thét lớn tự hào về bản thân sau 16 tuần miệt mài, đau đớn, kiên trì, kỉ luật rèn luyện bản thân với bơi – đạp – chạy. Cảm ơn ba, cảm ơn mẹ, cảm ơn thần linh, cảm ơn tất cả những ai đang dõi theo, hỗ trợ Purna trong suốt chặng đường trở thành Vận động viên ba môn phối hợp. Purna biết ơn rất rất nhiều!

Cảm ơn anh – người bạn đồng hành.

Giờ thử thách tiếp theo của mình là trở thành IronMan 70.3 sánh vai cùng anh tại Đà Nẵng trong năm sau. Đây sẽ là thử thách to lớn nhất trong năm 2023 của Purna, đánh dấu cột mốc mới trong cuộc đời của mình, Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ Purna nhé. Hẹn gặp lại các bạn trong các bài chia sẻ về cuộc sống – tập luyện tiếp theo nha.

Similar Posts

One Comment

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *