Kí sự Laan Ultra Trail 2022– Phần 2 – Hứng khởi chạy trail trong 17km đầu tiên
Chào cả nhà,
Tiếp nối Kí sự Laan Ultra Trail 2022, sau những bước chuẩn bị hành trang kỹ lưỡng, mình đã sẵn sàng cho 35km chạy địa hình đầu tiên trong đời. Phần hai của chuỗi kí sự sẽ là những dòng cảm xúc hứng khởi trong 17km đầu tiên khi được sải bước chạy tự do trong rừng, cũng như chiêm ngưỡng cảnh sắc thiên nhiên xinh đẹp trước khi bước vào nửa chặng đường đầy đau khổ còn lại.
Khởi hành sớm – ăn nhẹ
Anh nhà YCB chạy cự ly 55km nên đã lục đục ra khỏi nhà từ 2g sáng cùng các chiến hữu “Người sắt” của mình. Mình là đứa duy nhất trong team chạy 35km nên sẽ đi một mình ra điểm tập kết lúc 4g sáng.
Trước ngày thi đấu, cả hai đứa mình đều đi ngủ rất sớm từ 7g tối. Do đó, tầm 3g sáng là mình đã tỉnh giấc, vệ sinh cá nhân, soạn đủ đồ nghề kỹ lưỡng bỏ đầy vest nước. Mình luôn bắt đầu bằng việc ngồi thiền sáng, thực hiện một vài động tác căng giãn cơ thể nhẹ nhàng.
Mình chuẩn bị cho bản thân một bữa ăn nhẹ đầu ngày trước khi chạy với ít táo tươi, hồng sấy khô, khoai lang hấp và ly một cafe đen không đường như thường lệ. Mình ăn chậm rãi từng chút một, để bụng không đói chứ không phải ăn lấy no. Mặc sẵn đồ chạy, vai xách balo, mang giày trail, đầu đội mũ, mình mở điện thoại xem bản đồ và khởi hành xuất phát đến điểm tập kết khi trời còn tối và đầy sương.
Khi gần đến điểm tập trung, mình hứng khởi hoà vào đoàn người “nai nịch” đầy đủ nào vest nước nào gậy gộc. Rất nhiều xe buýt lớn đợi chờ các vận động viên chở ra điểm chạy. Là xe giường nằm, mình nằm thư giãn thoải mái trong một tiếng là đến điểm dự thi.
Giải quyết “nổi buồn” trước khi chạy
Mình là đứa có giờ giấc sinh hoạt rất ổn định. Mỗi sáng cứ hễ đúng giờ là mình đi vệ sinh rất dễ dàng. Tuy nhiên, sau hai lần tham gia những cuộc thi lớn từ 5150 Triathlon Phu Quoc cho đến Laan Ultra Trail, mình ngộ ra rằng cảm giác bồn chồn, hồi hộp khiến mình phải đi vệ sinh hai lần mới thật sự thoải mái, tự tin trước khi thi đấu haizz. Ai thi giải nhiều chắc sẽ thấu hiểu cảm giác mình nói nhe.
BTC rất tinh tế khi đặt sẵn hai nhà vệ sinh lưu động gần khu vực thi chạy. Tuy nhiên, với khối lượng người khổng lồ thì việc xếp hàng đứng đợi đi vệ sinh là điều dễ hiểu. Oái ăm thay là chỉ một nhà vệ sinh là có thể xả nước! Trời ơi, đây là lí do vì sao mình nhất định phải đứng đợi thật lâu trước nhà vệ sinh có thể xả nước. Đa phần là các bạn nữ đứng đợi. Mấy ông thì tấp đại vô bụi cây hay vách đá để giải quyết nỗi buồn rất dễ dàng.
17km hạnh phúc đầu tiên
Đúng 6:30 sáng, tất cả các vận động viên xuất phát cự ly 35km. Mình vừa chạy vừa ngắm cảnh. Sau 30 phút đầu tiên, mình đã bắt gặp con suối đầu tiên. Mình mang giày chạy thẳng qua suối chứ không ngồi xuống tháo giày tháo vớ gì cả. Rất nhiều người, nhất là các bạn chạy trail lần đầu như mình hì hục tháo giày tháo vớ rồi mới băng qua suối. Nhưng anh bạn thân đã báo trước với mình là đừng làm hành động đó chi mắc công vì còn cả chục con suối, vũng bùn đang chờ phía trước haha.
Nước suối mát lạnh làm chân mình thêm khoan khoái. Chạy một đoạn là giày khô hẳn rồi các bạn đừng lo. Ở những đoạn lên dốc, mình bung gậy ra và hì hục leo lên. Ai ai cũng thủ sẵn hai gậy nhưng mình chỉ đem mỗi một cây. Bởi bản thân không thích mang nhiều đồ, sợ cồng kềnh khó chạy nhưng đây sẽ là bài học kinh nghiệm cho lần chạy trail tiếp theo của mình. Hai gậy leo núi sẽ giúp mình leo núi dễ dàng và nhanh hơn nữa.
Mình rất thích những đoạn xuống dốc. Khi ấy mình không còn chạy nữa mà cảm giác lao nhanh xuống như tên bắn. Thật sự là mỗi đoạn xuống, mình lao đi rất rất nhanh, nhanh đến độ mà sợ bị trật cổ chân lắm. Mắt mình lúc nào cũng quan sát thật kỹ đường dưới chân có đá, hay cành cây gì không. Tốc độ nhanh, chân di chuyển liên tục nếu không quan sát kỹ sẽ rất dễ té hoặc trật cổ chân như chơi. Thêm vào đó, trên đường chạy sẽ có vô số vũng bùn, chỗ lầy lội trơn trợt, cành cây, tảng đá…cần được chú tâm để ý trong mỗi bước chạy.
Trong lúc chạy, mình quan sát khá nhiều dân chuyên chỉ mang mỗi vest nước, vài gói gel cầm tay và không có gậy luôn. Vậy mà họ chạy nhanh như gió, lên dốc ào ào, xuống dốc thì mất hút. Mình thường nhắm theo mấy bạn pacer đó để có động lực dí chạy đuổi theo.
Những km tiếp theo không kể hết bao nhiều lần giày mình chìm đắm trong bùn đen, rồi lại được rửa sạch khi băng qua suối. Chân ướt rồi khô, khô rồi ướt là chuyện bình thường khi chạy trail. Cảnh sắc tại Laan thật sự rất đẹp. Một không gian bát ngát, xanh rì kèm thêm không khí trong lành, se lành khiến mình thật sự yêu việc chạy địa hình. Lúc đó mình nhẩm thầm trong lòng: “Tôi yêu việc chạy trail rồi nhe”.
Cứ mỗi một tiếng là mình uống bổ sung một viên điện giải theo lời khuyên của anh bạn thân. Còn gel thì tầm 2 tiếng, mình mới thấy cần để ăn một gói. Bởi bản tính là đứa rất ít ăn ít uống khi chạy.
Check point đầu tiên mình không dừng lại uống nước hay ăn gì cả do chưa có nhu cầu. Đến check point thứ ba mình mới dừng lại ăn một lát dưa hấu nhỏ và 1/4 quả chuối. Khi ấy mình được thông báo đang đứng vị trí thứ 6 của toàn nữ chạy cự ly 35km. Mình vui và bất ngờ lắm. Không thể tin trong lần chạy trail đầu tiên mà Purna có thể duy trì tốc độ ổn định như vậy. Theo dự đoán của YCB mình cần 7-8 tiếng mới hoàn thành 35km. Tuy nhiên khi xem đồng hồ, mới có 2 tiếng hơn là mình hoàn thành nửa đường rồi oh yeahh.
17km đầu tiên là nửa đoạn đường xinh đẹp và hứng khởi. Đây không là gì so với nửa chặng đường còn lại tan nát, đau đớn và kiệt sức. Hẹn các bạn trong bài viết sau về con đường về đích đầy chông gai và bứt phá vượt lên chính mình của Purna nhé.