[Nhật ký hành thiền Vipassana] Ngày 5 & 6 – Nhận biết cảm giác và kiểm soát cảm xúc
Các bạn thương mến,
Sau ngày thứ tư chính thức được trải nghiệm thế nào là thiền Vipassana, mình bắt đầu bước vào một hành trình mới trong việc nhận biết cảm giác diễn ra trên từng khu vực lớn của cơ thể cũng như học cách kiểm soát cảm xúc tốt hơn. Mỗi ngày trôi qua là mỗi ngày thử thách đòi hỏi mình phải chăm chỉ lao động hơn, quan sát khó hơn và tập trung chuyên sâu hơn.
Lưu ý:
- Bài viết mang tính cảm nhận chủ quan của mình. Các bạn đọc chỉ để mang tính tham khảo, tốt nhất là nên tự trải nghiệm khoá thiền để có nhận định riêng của bản thân.
- Hình ảnh trong chuỗi bài viết này sẽ rất hạn chế do mình không được sử dụng điện thoại hay bất cứ vật dụng thu phát sóng nào trong mười ngày.
Ngày 5: Quét vùng rộng trên cơ thể
Thay vì trong bốn ngày đầu, mình chỉ tập trung vào những khu vực vi tế nhỏ bé trên khắp cơ thể thì nay mình học cách mở rộng vùng quan sát ngày càng lớn hơn. Việc quét rộng cơ thể đòi hỏi bạn phải tập trung nhiều hơn, lắng nghe cơ thể nhiều hơn để có thể bắt được những cảm giác xuất hiện trên thân.
Những điểm đối xứng như mắt, vai, ngực, tay, chân…hay những ,mảng rộng như lưng, bụng…đều được chú tâm quan sát và cảm nhận nhiều hơn. Vẫn là cảm giác toát mồ hôi ban đầu, sau đó mình mới cảm nhận từng tí một ở những khu vực “mù mờ” không có cảm giác trước đây nay đã dần rõ ràng hơn.
Ngày 6: Kiểm soát cảm xúc
Mình cứ lầm tưởng qua đến ngày thứ 6 của hành trình thì có thể kiểm soát cảm xúc vững vàng rồi. Nhưng không! Đây cũng chính là thời điểm mình vỡ oà cảm xúc lần thứ hai.
Nỗi niềm nhớ con trào dâng dữ dội nay còn thêm cả nỗi nhớ “anh”. Những kỉ niệm vui, những ký ức khó quên của gia đình ngập tràn trong tim mình. Mình cảm thấy quá cô đơn, quá tủi thân khi phải một mình lặng lẽ ở nơi xa lạ. Rồi mình đã phạm quy các bạn ạ! Không kiềm được cảm xúc, mình đã đi thẳng vào phòng nghỉ, nhìn vào mắt người bạn duy nhất mình biết rồi bật khóc dù không thể nói một lời nào. Sau đó, mình chạy ào ra một góc nhỏ nơi hành lang không một bóng người rồi đứng đó khóc nứt nở thành tiếng.
Được một lúc, mình nghe tiếng chuông reo vang báo hiệu giờ thiền tối đã đến. Mình lặng lẽ rửa mặt sạch sẽ, khoác chiếc khăn choàng quen thuộc rồi có mặt ở thiền đường thật đúng giờ. Không ngờ là mình vẫn tịnh tâm ngồi yên được hơn một tiếng đồng hồ. Sau buổi thiền tối, mình cảm giác sự bình yên quay trở lại.. và cảm xúc được xoa dịu ngay lập tức.
Bài pháp giảng vi diệu tối hôm ấy lại thấy rõ hết nỗi lòng mình, giúp mình sáng tỏ tất cả mọi điều vương vấn trong lòng. Thầy có nói rõ trong hành trình mười ngày thì ngày thứ hai và thứ sáu là hai ngày khó khăn nhất trong việc kiểm soát cảm xúc. Thật đáng kinh ngạc đây cũng hai thời điểm mình bật khóc vì nhớ nhà!
Tuy lòng mình vẫn đau khổ bởi những ràng buộc nhân duyên nhưng nay mình ngộ ra Purna đã mạnh mẽ hơn những ngày đầu nhiều rồi, nắm rõ quy luật vô thường nên kiểm soát cảm xúc tốt hơn.
Thế là còn ba ngày cuối cùng của hành trình hành thiền Vipassana mà thôi! Cố lên Purna nhé! Hẹn gặp lại các bạn trong các bài viết tiếp theo của Nhật ký hành thiền Vipassana. Hứa hẹn nhiều chia sẻ chân thật, cực kỳ thú vị và li kỳ về hành trình phẩu thuật nội tâm của Purna đấy.