[Kí sự IRONMAN 70.3 VN] Phần 3 – Vượt lên giới hạn bản thân để về đích!

Các bạn thương mến,

Đây đã là phần cuối cùng trong chuỗi kí sự IronMan 70.3 Việt Nam lần đầu tiên mình tham gia tại Đà Nẵng. Sau khi chiến thắng sự hèn nhát hoàn thành bơi biển 1.900m, ngồi ê mông quay đều chân kết thúc 90km đua xe đạp, giờ là lúc mình xách giày lê “đôi chân đá” chạy tiếp 21km. Tuy chạy bộ là phần thi mình mong đợi và yêu thích nhất nhưng cũng là khoảng thời gian tàn khốc nhất trong suốt 7 tiếng thi đấu của mình.

Nhờ kiên trì bền bỉ, nỗ lực không ngừng, theo đuổi đam mê trong suốt một năm qua luyên ba môn phối hợp cũng như thời gian và kinh nghiệm tập luyện yoga và chạy bộ dài lâu trước đó mà Purna đã xây dựng được cho bản thân một nền tảng thể lực tốt, một sức mạnh tinh thần đương đầu với hành trình trở thành Người Sắt. Giờ ngồi đây hồi tưởng lại những cảm xúc trong chặng đường đua 21km cuối cùng mà Purna vẫn còn rùng mình không thể tin được mình đã vất vả vượt qua như thế nào.

Vất vả lắm mới có được huy chương đôi cùng anh nhà YCB

Đồ nghề chạy bộ

Lâm trận

10km đầu tiên

10km đầu tiên là khoảng thời gian mình còn tung tăng dung dẻ tươi vui hớn hở haha. Mình nhủ thầm: “Cuối cùng cũng đã đến phần thi mình yêu thích nhất rồi! Quẫy thôi!”. Lúc này tầm 11:30 trưa, trời nắng bể đầu. Vậy mà mình vừa chạy vừa ngắm biển, chân bước đều pace 5’30” -6’00” ngọt sớt.

Nhớ lời “coach YCB”, tầm 45-60 phút là mình nạp thêm gel năng lượng, bổ sung điện giải và cấp nước đủ cho cơ thể. Lúc này Purna hãy còn vui lắm haha.

6km tiếp theo vật vã

Qua đến cây số 12, mình bắt đầu có hiện tượng bị chuột rút. Lúc này Purna bớt vui rồi các bạn haha. Mỗi khi có cảm giác chân sắp rút là mình nốc ngay một shot chống chuột rút mang theo. Chân mình chưa bao giờ dừng lại, ngay cả khi uống nước. Mình chỉ chạy nhanh hay chậm mà thôi, chứ không bao giờ đi bộ.

Lúc này, trời nắng nóng rất khủng khiếp. Mình như một người điên chạy giữa trưa, miệng lẩm nhẩm liên tục: “Cố lên Purna! Không bỏ cuộc! Mình sẽ làm được! Làm được”. Các bạn có tin được là mình tự độc thoại với chính bản thân mình trong suốt 11km còn lại trong một tiếng đồng hồ không.

Quanh mình la liệt vô số những “mảnh đời” bất hạnh: đi bộ trong đau đớn, nằm dài ra vỉa hè hoặc thậm chí bỏ cuộc đợi xe cứu thương chở về. Mình dặn lòng chân không được dừng, dù có chuột rút, có hoá thạch, không còn cảm giác thì cũng phải chạy. Chạy để quên đi nổi đau, chạy nhanh để trốn khỏi cái nắng chết người, chạy liên tục để về đích đem huy chương về cho con!!!!!

5km sinh tử cuối cùng

Lúc này tầm 1g trưa, mình thấy mình sắp chết!!!! Thật đó, mình cảm giác mình có thể bỏ mạng trên đường. Pace mình duy trì được thời điểm đó là 7’00”. Mình chưa bao giờ đi bộ, chỉ chạy chậm hay nhanh mà thôi. Mỗi khi nạp thêm năng lượng là mình “nhấn ga” tăng tốc lên pace 6’00”-6’30”. Cứ hễ thấy xô nước to là mình tranh thủ xối ướt người từ trên xuống dưới. Chạy tầm vài cây là người khô rang trở lại, đủ để các bạn biết nắng nóng kinh dị thế nào. Do đó, việc cung cấp dinh dưỡng và nước cho cơ thể liên tục trong lúc thi đấu là vô cùng quan trọng.

Chân mình lúc này như đi mượn. Nhưng đây chính là lúc ý chí mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mình chạy hết sức trong 3km cuối cùng. 1km cuối nó dài như một thế kỉ. Mình chưa bao giờ chạy trong khổ sở như vậy trong đời. Khi thấy bảng hiệu báo còn 200m nữa về đích, tim mình như nổ tung. Nhìn thấy bảng Finish line, cờ hiệu, tiếng reo hò cổ vũ và cả “người tình xanh đọt chuối” hét to tên mình ở vạch đích, cảm xúc như vỡ oà. Trời ơi! Chân tôi đã cán qua vạch đích rồi. Purna đã chính thức trở thành IronMan 70.3 yeahhhhhhhh!

Công trình trong suốt một năm đen đúa, xấu xí, khô da khô tóc, người bầm dập, ê ẩm đã được đền bù xứng đáng. Phần thưởng vật chất dù không bao nhiêu nhưng ý nghĩa tinh thần thật lo lớn và vĩ đại. Giờ đây mình có thể tự tin với bản thân: Tôi đã không còn sợ hãi nữa! Tôi có thể tự tin làm điều mình thích! Tôi đã là Người Sắt rồi!

Mình mừng muốn rơi nước mắt, ôm “anh” ở vạch đích. Cảm ơn anh – người bạn đời, người dẫn đường, người bạn thân và cũng là người “gây áp lực” cho Purna vượt qua giới hạn bản thân trong quá trình tập luyện. Cảm ơn gia đình và các con đã luôn là chỗ dựa tinh thần vững chắc của Purna. Cảm ơn các bạn học viên và tất cả mọi người đã luôn dõi theo và ủng hộ Purna trong cuộc sống thường nhật và quá trình tập luyện.

Buổi sáng thảnh thơi chill cùng nhau sau khi trở thành Người Sắt
Tự thưởng cho bản thân combo bữa sáng yêu thích

Tuy IronMan 70.3 đã khép lại với những thăng trầm cảm xúc đáng nhớ nhưng đây sẽ là một cột mốc mở ra nhiều trang mới trong hành trình tập luyện tương lai và theo đuổi đam mê của Purna. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe mình. Hẹn gặp các bạn trong các bài viết thú vị tiếp theo về đời mình.

Purna.

Similar Posts

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *