Kí sự Laan Ultra Trail 2022– Phần 3 – Vượt qua giới hạn bản thân và về đích!

Các bạn thương mến,

Tiếp nối Ký sự Laan Ultra Trail 2022, sau khi hoàn thành 17km chạy trail đầu tiên, nửa đoạn đường rừng còn lại thật lắm chông gai và đau đớn bởi chân mình lúc này bắt đầu tan nát và kiệt sức. Bên cạnh sự đau khổ khi băng rừng lội suối chính là lòng biết ơn trước những tấm lòng giúp đỡ vô điều kiện của những người bạn đồng hành xa lạ cũng như niềm vui tột độ vượt qua giới hạn bản thân và về đích xinh tươi.

Laan Ultra Trail 2022 sẽ mãi là một ký ức đẹp nhất trong hành trình đam mê chạy bộ của Purna “từ zero hoá hero” hihi. Nào cùng Purna hồi ức lại 17km đường rừng cuối cùng đầy thăng trầm cảm xúc nhé.

Băng rừng

Vừa qua điểm check point thứ 4, mình được báo đang đứng hạng thứ 6 của toàn nữ cự ly 35km. Lòng vừa vui mừng vừa lo lắng cho chặng đường phía trước khi nghe một anh BTC báo sẽ “chạy đúng nghĩa trong rừng” trong thời gian tới. Dạ đúng! Chính xác là một mình một cõi trong rừng bạn ơi!

Thời điểm mình bắt đầu chạy xuyên rừng, xung quanh không có một ai. Mình phải chú tâm quan sát các marker (những cọng dây sọc đỏ làm dấu đường đi) được mắc vào cành cây, bụi cỏ để bản thân không bị lạc. Đường trong rừng lúc này rất lầy lội, ẩm ướt và đầy sình nhờ trận mưa tơi tả ở Đà Lạt tối hôm trước.

Giày mình không biết bao nhiêu lần chìm đắm ngập trong sình, nặng chịch và đen thui đến qua mắt cá chân. Mình bất chấp lê chân chống gậy lên dốc, cũng như cố gắng chạy xuống dốc nhanh nhất có thể. Có một đoạn do chạy xuống dốc quá nhanh, thêm đường trơn trượt, Purna đã vấp phải một cành cây và té dập mặt về trước. Vì lấy cổ tay và đầu gối chống khi ngã nên quần rách một lỗ, đầu gối chảy máu, khuỷa tay và bàn tay trầy xước. Mình từ từ đứng dậy, lấy bình tĩnh, quan sát vết thương ngoài da rồi chạy tiếp.

Lội suối

Thấy con suối nhỏ trước mặt, mình mừng húm, nhanh chóng vệ sinh vết thương cũng như rửa giày cho sạch. Chân đang phồng rộp nay được làm mát, cảm giác rất sướng như được phục hồi nhanh. Mình lội qua không biết bao nhiêu con suối lớn nhỏ, giày ướt sũng rồi lại khô, khô rồi lại ướt. Cảm giác vừa lạ vừa thú vị.

Gặp gỡ nhiều bạn đồng hành

Đoạn ở trong rừng, mình không thấy một bạn nữ nào, chỉ thấy mấy anh đang hì hục leo núi mà thôi. Có một đoạn đường rừng lầy lội kinh dị, 3-4 người nối đuôi nhau chống gậy, lê từng bước một chậm rãi. Mình cứ dí theo người trước mà cố gắng. Mình may mắn kết duyên được một vài anh trong lúc leo dốc. Ai cũng hỏi mình lần đầu chạy trail mà giỏi dữ vậy, chạy nhanh quá nên đâu có bạn nữ nào xung quanh, toàn đàn ông mà thôi haha.

Mọi người không thể tưởng tượng chân mình lúc này thế nào đâu, tê cứng và đau đớn. Đùi trước đau muốn khóc, đùi sau muốn chuột rút. Mỗi lần vậy là mình uống thêm điện giải và bù nước ngay.

Tăng tốc

Vừa ra khỏi đoạn đường rừng khốc liệt đó, Purna thở phào nhẹ nhõm khi thấy đường bằng phẳng phía trước. Chính lúc này mình mới thấy bóng dáng những bạn nữ trong top đầu đang hì hục tăng tốc. Purna cũng vậy, cố gắng chạy dí theo nhanh nhất có thể.

Chân mình lúc này tê dại, chuột rút rất rất đau. Mình còn không đem theo bình xịt chống chuột rút. Khi nghe mình kêu cứu, anh G (người bạn đồng hành) mình vô tình quen trong rừng, hỗ trợ mình tối đa, xịt gel lạnh ướt hết chân mình. Vừa chăm lo, miệng anh luôn nói: “Cố lên em! Đừng bỏ cuộc! Top 5 rồi!”. Anh chạy rất cừ, rất bền bỉ, chỉ là bên nam họ mạnh quá nên anh không trong top đầu. Thấy mình có nhiều khả năng giựt giải top 3 nên hỗ trợ hết mình vô điều kiện.

Mình biết ơn lắm. Dù mệt muốn xĩu nhưng mình vẫn cố gắng lếch chân đau, chạy thụt mạng để không phụ lòng anh. Anh đồng hành với mình trong suốt 10km gian nguy cuối cùng.

Về đích

Trời ơi! 5km cuối cùng trước khi về đích nó kinh dị dã man các bạn ơi. Chân lúc này cứng như đá mà phải leo dốc cao chí tử. Đã vậy, đoạn đường xuống dốc vừa hẹp vừa trơn, chỉ vừa đủ 1-2 người chạy. Mình vừa bất ngờ vừa xúc động khi thấy anh G chạy nhanh phía trước mở đường. Anh vừa chạy vừa hô to: “35km về đích mọi người ơi! Nhường đường nhe!”.

Cảm giác như mình là VIP đi xe trong thành phố mà có xe cảnh sát mở đường hộ tống vậy. Mình chỉ biết cắm đầu chạy, miệng vừa xin lỗi vừa cảm ơn rối rít những ai nhường đường. Có đoạn mình trượt chân té do đường quá trơn, tưởng trật cổ chân toi rồi nhưng trời thương vẫn ổn.

Khi hết đoạn xuống dốc vật vã đó, mình đã thấy cờ hiệu, bảng Finish Line trước mặt. Cảm giác vỡ oà trào dâng trong lòng khi chân cán qua đích. Mình muốn la to hết mức có thể: “Purna về đích rồi! Tôi đã hoàn thành 35km chạy địa hình đầu tiên trong đời”. Vui sướng hơn khi mình được xướng danh hạng 4 của toàn nữ cự ly 35km. OMG!!!!! Thành tích của mình là 35km trail trong 5 tiếng 39 phút!

Mình cảm ơn anh G rối rít, chụp hình lưu niệm cùng anh trên sân khấu. Mình ngộ ra một ý nghĩa to lớn khi chạy bộ: “Muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau”. Dù là hai con người hoàn toàn xa lạ nhưng khi chung một niềm đam mê, người dưng bỗng hoá người thương, giúp đỡ lẫn nhau không điều kiện, dìu dắt hỗ trợ nhau về đích.

Mình ngồi nghỉ mệt một chút, uống nước, trò chuyện cùng với một vài anh chị về đích top đầu. Không thể đợi chồng về đích 55km nên mình đã lên xe buýt về nhà trước, giặt giũ quần áo và giày chạy, tắm rửa sạch sẽ rồi giãn cơ chân. Mình gọi mẹ đầu tiên, kể về thành tích đầu đời chạy trail của bản thân, cũng như thông báo tin mừng cho một vài người bạn thân. Đến tận chiều, chồng mình mới về đích, đọc tin nhắn của mình mà bất ngờ trước khả năng của vợ quá đỗi. Anh còn nhấn nhá thêm, nếu không vừa chạy vừa chụp hình thì chắc top 3 rồi đó haha.

Huy chương chạy trail đầu tiên của Purna

Chạy địa hình đem đến cho mình nhiều ấn tượng, cảm xúc cũng như kỷ niệm khó quên. Hẹn núi rừng, hẹn các người bạn đồng hành trong giải trail tiếp theo nhé. Giờ mình đang tiếp tục cố gắng chuẩn bị cho Giải lớn IronMan 70.3 năm sau cũng như một số giải chạy road tại Thành phố. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe mình và hẹn gặp lại trong các bài viết tiếp theo nhe.

Similar Posts

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *